Nhớ thuở nghèo kiết xác, mỗi tháng ba mẹ cho 500.000 đồng vừa đóng tiền trọ và ăn uống. Sài Gòn tấp nập người xe, số tiền ít ỏi đó chỉ đủ cho những đứa sinh viên như tụi tôi sống được 20 ngày. Những ngày đói rách chỉ một gói mì tôm qua ngày là chuyện bình thường. Có chiếc xe đạp cũ 3 đứa hùn tiền nhau mua. Những đứa nhà khá giả có xe máy, điện thoại rất oách, đi đâu cũng có bạn gái ngồi sau xe. Mấy năm học chẳng có một mối tình vắt vai cũng vì chữ nghèo và tự ti.
Nhưng mơ ước và khát vọng trong tôi thì không bao giờ thiếu. Những giấc mơ xa vời về một gia đình nhỏ với chiếc xe Ford Everest đi du lịch đó đây. Chính điều đó thôi thúc tôi học nhanh, sớm ra trường để tự kiếm tiền, không phụ thuộc vào nguồn chu cấp từ những khó khăn vất vả của ba mẹ ở quê nhà. Bao đêm về nằm mà nước mắt tự rơi khi nghĩ cảnh ba mẹ khổ cực kiếm tiền gửi cho mình.
Ra trường tự liên hệ xin việc, ba mẹ dành dụm mua cho chiếc xe máy Sanda Boss đi làm. Đúng 7 ngày, khi đang vác máy ra đường để đo thì một anh trong đội chạy ra báo: "xe mày mất rồi"... Buồn chán vì chưa làm được gì, ba mẹ khó khăn mua cho chiếc xe chưa kịp nhận đăng ký đã mất. Là nhân viên mới, tôi không được công ty hỗ trợ đồng nào, đồng nghiệp cũng mới. Thôi thì do số phận không may, ráng làm lại từ đầu...
5 năm làm xây dựng, qua 3 công ty, nắm giữ chức vụ cao nhưng độc thân nên tôi cũng chẳng dành dụm được gì. Năm 2009 sau khi cưới vợ tôi xin nghỉ việc để chuyển sang làm kinh doanh. Do đặc thù ngành xây dựng hay đi xa và ăn tiêu nhiều nên không ổn.
Sau khi cưới hai vợ chồng gom góp tiền mừng và mượn ông bà nội thêm 80 triệu cùng tiền để dành mua được một mảnh đất 265 triệu để yên tâm làm ăn. Nhờ sự trợ giúp của công ty và phương châm lấy chữ "tín" làm đầu mà vợ chồng tôi kiếm được vài khách hàng khá tốt, công việc phát triển từng ngày.
Đến 2011 khi khách hàng ngày càng nhiều và ổn định nên mình thành lập công ty riêng để chủ động với khách hàng hơn. Bà xã cũng xin nghỉ việc để về tập trung phát triển công ty nhà. 2012 bà xã có bầu song thai. Vì sự an toàn của mấy mẹ con nên tôi quyết định mua xe.
Sau 3 năm kinh doanh dư được hơn 400 triệu, tiền vốn lưu động kinh doanh cũng hơn 1 tỷ. Thu nhập bình quân mỗi tháng trừ chi phí dư ra khoảng 50-60 triệu. Quyết là làm, tôi nhờ đứa cháu họ cùng đi xem một số xe ở những salon xe cũ. Khi đi trong túi chỉ cầm 5 triệu, đến cuối ngày hai chú cháu chọn được chiếc kia Carnival 2009 khá ưng ý.
Chủ salon bán 465 triệu, mình đặt cọc hẹn cuối tháng lấy xe vì còn thiếu ít tiền mặt. Sau khi nhận xe về sang tên (thuế trước bạ xe cũ năm 2012 là 10%) và sửa chữa vài món linh tinh là vừa tròn 500 triệu. Chiếc xe rộng rãi phục vụ gia đình rất tốt. Vừa phục vụ gia đình vừa kết hợp giao hàng thuận tiện và cải thiện hình ảnh công ty.
Sau gần một năm sử dụng, tôi thấy chiếc xe chưa thật sự phù hợp - hao xăng, dàn lạnh kém. Vợ chồng và hai con nhỏ không cần xe 7 chỗ, chật chội nhà nên rao bán. Thật may mắn chỉ sau 2 ngày rao tôi bán được đúng 465 triệu như số tiền mua ban đầu. Tôi bỏ ra 400 triệu đến đại lý Honda đặt mua một chiếc Civic 2013. Giá lăn bánh và trang bị vài món cơ bản hết tổng cộng 870 triệu. Ngân hàng hỗ trợ 470 triệu. Số tiền dư 65 triệu từ bán xe tôi bổ sung vốn kinh doanh.
Nhiều người dèm pha nói sao không lo xây nhà trước, an cư lập nghiệp, tiền ít mà đua đòi vay mượn mua xe. Tôi không qua tâm chuyện người khác nói. Chuyện tài chính và công việc của mình mình hiểu, điều quan trọng là mình cần một chiếc xe tốt để phục vụ gia đình. Có sức khoẻ có phương tiện hỗ trợ thì nó sẽ tạo ra tiền. Có thể suy nghĩ của mình nằm trong nhóm thiểu số nhưng cho đến hôm nay những gì tôi làm vẫn đúng.
Từ đó đến nay công việc của tôi khá thuận lợi, tôi đã trả hết tiền xe và còn sở hữu khá nhiều bất động sản có giá trị. Không phải mục đích để khoe khoang mà tôi muốn gửi đến những ai có suy nghĩ quá cầu toàn, hãy nắm lấy cơ hội. Nhiều khi chiếc xe sẽ đem tới cơ hội cho chúng ta. Nhà hay xe nó tuỳ thuộc vào hoàn cảnh mỗi người. Và một điều là chúng ta có sức khoẻ chúng ta sẽ làm ra tiền. Sức khoẻ làm ra tiền được nhưng tiền chưa chắc đã mua được sức khoẻ.